Viết giữa sân trường mười bảy.
Bài viết trên của chị Trang Hạ – một nhà văn (nói chung là) nổi tiếng 😀
Đọc bài này, mình muốn khóc, đã khóc, nhưng không dám khóc tu tu (sợ lại bị hỏi: Vì sao con khóc?)
Tháng 5 rồi, còn hai tuần nữa là các em cấp 3 sẽ bế giảng, các em 0912 sẽ ra trường và đối mặt với một cuộc sống (hoàn toàn) mới.
Mấy năm trước, vào tầm này, mình từng mang nhiều tâm trạng đến trường mỗi ngày: lo lắng, mệt mỏi, chán nản, sốt ruột, háo hức, mong ngóng, hy vọng, đau đớn, khấp khởi, nói chung là vô cùng hỗn loạn! Mình nghĩ, ai đến tầm ấy chắc cũng vậy cả thôi, không riêng gì mình.
Mười hai năm mang mác “học sinh”, mười hai năm học như trâu như bò vì điểm số và danh hiệu (thật ra lên ĐH vẫn học vì điểm là chính, học vì tương lai là chủ yếu :-” ), mười hai năm cứ cuối học kỳ là chờ mẹ đi họp phụ huynh về rồi hỏi xem “cô có nói gì con không?”; mười hai năm mặc ĐỒNG PHỤC ; mười hai năm kỳ thị môn Sử, sợ hãi môn Lý, lúc yêu lúc ghét môn Văn, khó hiểu môn Hát Nhạc =)), tự hào môn Sinh :”>, phải lòng tiếng Anh, v.v..
Trường Chu Văn An của chị Trang Hạ và trường Chu Văn An của mình không giống nhau. Dù gì cũng cách nhau mười mấy năm trời, mười mấy niên khóa cơ mà 🙂 Nhiều điểm chị miêu tả trong bài viết trên đến thời mình học đã không còn nguyên vẹn, thậm chí khác hẳn. Mà nói gì ngần ấy thời gian, bây giờ so với hồi mình còn ở trường đã khác lắm rồi… 😦
Mùa này là mùa lá rụng, thật ra suốt từ giữa tháng 4 lá đã rụng rồi. Nhớ hồi lớp 10, mỗi khi đi từ nhà E ra dãy nhà học Tin (bỏ xừ, tự dưng không nhớ có phải dãy T không? ), cả đoạn đường lá rụng, dẫm chân lên vang tiếng xào xạc. Mình thích chụp lại cảnh sân trường ngập lá như thế, trong máy giờ còn giữ ảnh. Mình và ba đứa nữa từng dắt tay nhau đi trên thảm lá ấy, vừa đi vừa cười nói, vui vẻ biết bao, hiền lành biết bao.
Nói thật, ba năm cấp ba ở CVA của mình không nhiều kỷ niệm, không nhiều niềm vui. Ở trường mình ít bạn, lớp ban xã hội, đông con gái, nhiều vấn đề. Nhưng không vì thế mà không nhớ những ngày tháng ấy, những ngày tháng mình mười bảy, mười tám, đứng giữa sân trường cười sằng sặc vô tư, đứng một mình cuối hành lang khóc nức nở, đứng trong nhà vệ sinh nhà E nhìn ra Hồ Tây và thẫn thờ, đứng ngoài cổng trường và nói lời tạm biệt.
Bây giờ muốn vào trường rất khó, khó tới nỗi đã hai năm rồi mình không về trường nữa. Tự nhủ, giữ lại hình ảnh mái trường “của mình” trong tim là đủ rồi, cần gì nhìn lại để thấy ngày xưa không còn nữa?
Yang – 11/5/2012